Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2007

Tiên giới


Hihi, sáng nay vừa mơ thấy 1 giấc mơ vui vui...

-------




1 bối cảnh như 1 cảnh phim, 1 nam giới là người trần, "như thể là mình" mặc dù mình đang nhìn mọi việc bằng 1 đôi mắt vô hình, đại khái lưu lạc đâu đó ngoài biển Đông sóng gió được tiên nữ cứu đưa lên thượng giới ra mắt vị Tiên nương cai quản. Khung hình đại khái như phim Tàu, tiên giới nói chung trong lành, sương khói bảng lảng dưới chân, cung điện như cung điện Tàu. Tiên giới không cho phép có tên riêng, các nàng tiên nữ được gọi là Chân Nữ, vị chủ tể được gọi là Tiên nương. Nàng tiên nữ cứu mình có dáng nét thanh thoát, (phảng phất giống vợ mình :), vận áo trắng (nàng nào cũng áo trắng) đang tựa vào 1 cái cột lớn bên tay trái khung hình, mũi hênh hếch lên và mắt nhìn xa xăm, miệng tủm tỉm mơ màng. Như Thể Là Mình đứng dưới điện, quần áo hơi xốc xếch, Tiên nương ngồi trên ngai, kiêu hãnh, tự đại và nghiêm khắc. Tiên nương hỏi mình (ý khoe khoang):



- Nhà ngươi thấy tiên cảnh thế nào?


Như Thể Là Mình láu lỉnh đáp:


- Dạ, tuyệt vời thưa tiên nương. Ở đâu cũng đẹp, người nào cũng xinh. Có điều tại hạ chỉ hơi thấy khó khăn khi phân biệt các vị cô nương xinh đẹp này. Chân Nữ là cái gì thần không hiểu, đành phải tự ghi nhớ "mình vừa gặp Thanh Thoát Yêu Kiều, thấy Mũi Tròn Xinh Xắn đi ngang qua và chào Da Ngăm Không Xinh Lắm..."


Tiên nương đập tay quát Như Thể Là Mình:


- Nhà ngươi dám nói Chân Nữ của ta không xinh đẹp?


Như Thể Là Mình nhanh nhẹn thưa:


- Dạ không phải ý đó, tiên nương soi xét. Đấy chỉ là những ý nghĩ vô nghĩa thoáng qua mà tại hạ nghĩ đến để phân biệt các nàng tiên nữ tuyệt vời đây thôi. Tiên giới nàng nào cũng là tuyệt diệu cả, ví bằng như Tiên nương thương tình gả cho tại hạ bất kỳ nàng nào thì đây cũng là hạnh phúc mãn đời mãn kiếp với kẻ phàm này rồi. Ví như cô nương đây chẳng hạn (chỉ vào Phảng Phất Giống Vợ Mình), tại hạ thoáng thấy như đây thì nghĩ nhớ rằng "à đây là Tựa Kiều Đương Hành Sự"-mặc dầu tại hạ còn chưa kịp hiểu nó có ý gì...


Tiên nương nổi giận đùng đùng:


- Kẻ phàm phu này thực xấc láo, cả gan trêu chọc các Chân Nữ. Người đâu, giam vào cho ta, để hắn ở đây dăm ba năm rồi thả về hạ giới cho hắn biết cảnh cô độc bơ vơ buồn tủi...


Như Thể Là Mình bị đưa đi nhưng Con Mắt Vô Hình thì vẫn ở đó như khung hình của 1 bộ phim. (Hình phạt của tiên giới với người phàm kia thực ra rất khắc nghiệt vì 1 ngày trên tiên giới bằng 1 năm dưới trần gian-nhốt dăm năm thì bằng giam giữ hàng nghìn năm).

...


Để thay đổi, Tiên nương dẫn vài Chân Nữ đi thăm 1 Chân Nữ có địa vị khác nhưng ở đơn độc trong lãnh cung-vốn trước đây vi phạm luật trời phải vào đây hối cải.


Chân Nữ trong lãnh cung dáng vẻ tiêu sái nhưng nét mặt trầm lặng nghiêm trang cúi chào Tiên nương. Tiên nương mở lời:


- Chân nữ, nhà ngươi vẫn khoẻ chứ...


Chân nữ cúi mình thưa:


- Khi còn ở hạ giới tiện nữ vốn có tên là Mạnh Đơn (hay Man Đơn gì đấy)...


Tiên nương chau mày, thoáng có vẻ không bằng lòng nhưng dằn lại, nói sang chuyện khác:


- Ngươi có biết hôm nay vừa có 1 kẻ phàm trần được đưa lên tiên giới nhưng đã bị phạt giam 3 năm không...


Chân nữ ngắt lời:


- Dạ, để cho khỏi mất thời gian, tiện nữ xin được nói nhanh...


Tiên nương khoát tay:


- Tại sao ngươi lại nói đến thời gian, thời gian của ta là vĩnh viễn.

- Tiên nương, năm bảy phút ở đây cũng bằng cả tháng ở hạ giới...

- Đấy là tại vì Chân Quả tu hành của ngươi chưa đủ nên còn phân biệt như thế. Như ta đây đã trải qua hàng nghìn năm tiên cảnh thì 1 năm 1 tháng có là gì...(*)


Chân Nữ nhẫn nại cúi đầu thưa:


- Tiên nương không biết, dưới hạ giới vốn dĩ thời gian không đo bằng tổng của các thời khắc mà được tính bằng mọi hành sự mà con người phải_hoàn_thành ở_đời. Ví như Tiên nương có làm 1 người phụ nữ thì 1 năm của Tiên nương sẽ phải gồm:


Chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ già


Thăm hỏi bên chồng thực hiện nghĩa vụ của người con dâu


Vun vén cho gia đình mình


Lo lắng cho con cái nhất là khi chúng ốm đau


Nội trợ, ngược xuôi mưu sinh

...


1 năm của hạ giới là như vậy, thưa Tiên nương.


Nghe khái niệm lạ tai này Tiên nương có phần châm biếm hỏi Chân Nữ:


- Vậy ngươi thấy 1 năm hạ giới là dài hay ngắn?

- Thưa, cái đó còn tuỳ thuộc. Kẻ nào khá thì thấy thời gian là dài. Kẻ bình thường thì thấy là ngắn...


Tiên nương nổi giận đập bàn:


- Ngươi dám ám chỉ ta với kẻ bình thường??? (xem (*)


- Thưa Tiên nương thần đâu dám thế. Vả lại bình thường mà thần nói không có nghĩa xấu. Dưới hạ giới thì sống đời bình thường vốn là mong ước nghẹn ngào của đại đa số kiếp phàm-Nhiều người chỉ mong ước sinh ra được 1 đứa con bình thường khoẻ mạnh, sống 1 đời bình thường, nuôi chúng lớn lên và được chúng chăm sóc lúc tuổi già...

----------


Thế có hay không cơ chứ! Mình không có khả năng bịa ra câu chuyện này lúc tỉnh thức. Tất cả sinh động rành mạch và có vẻ sâu sắc. Khoan hãy nói chuyện phân tích giấc mơ này hàm ẩn điều gì đằng sau, chỉ xét cái lớp hiển nghĩa đã thấy cũng thú vị rồi. Làm sao lại nghĩ ra cái việc tiên nữ không có tên. Chân nữ là cái quái gì? Những cái tên mình tuỳ tiện tức thời phịa ra trong mơ chả hề toan tính gì. Cái ý rất sâu sắc "Thời gian không đo bằng những thời khắc mà đo bằng tổng thành những hành sự phải_làm ở_đời" bình thường làm sao rõ ràng được đến vậy? Mặc dầu mình có hiểu về khái niệm thời gian của người phương Đông nó khác phương Tây. Cái ý về "bình thường" thỉnh thoảng cũng nghĩ đến nhưng không có được hiển ngôn rõ ràng...


Có thể đó là vì tối qua kể chuyện với vợ về cuộc nói chuyện giữa mình với mẹ. Mình đã cố gắng diễn đạt với mẹ cái quan niệm sống: cuộc đời vô thường này mội sự việc đều có 2 mặt, được đằng này thì mất đằng kia. Bây giờ cuối đời rồi mình nên tự làm thanh thản bằng cách ghi nhận những khía cạnh tích cực và bao dung nhẫn nại với những gì không như ý bằng vào sự hiểu biết và thông cảm. Mình có đùa với mẹ "kiếp người thật thiệt thòi-nhận 1 lần mà phải trả đến 2 lần. Lúc bé cha mẹ phải vất vả nuôi con cái thì mình sau này lại vừa phải nuôi cha mẹ già như nuôi trẻ nhỏ-lại cũng phải nịnh phải dỗ, phải quát; cũng phải dìu phải dắt, phải chăm lo...trong khi vẫn phải vất vả như vậy 1 lần nữa với con mình. Nhưng mà ai cũng phải chịu thiệt thòi thế cả-vậy nên đời lại vẫn công bằng...".

Còn cái tên Mạnh Đơn (hay Man Đơn) không biết là hình thành từ liên tưởng với cuộc nói chuyện chiều qua về những "Vua gà Mạnh Hoạch" bị những "Thái tử gà Mạnh Hoạch" nhái theo qua nàng Mạnh Khương mà thành ra như vậy không. Lúc tỉnh ra còn phảng phất những ý nghĩ về những cái tên của những đứa trẻ con nạn nhân sập cầu ở Cần Thơ nữa-những Nhi, Ni, Nơ...gì đấy...


Hôm trước cũng nhờ giấc mơ mà mình trực giác được 1 ý về tâm trí con người. Tâm trí như cái bình đựng nước có nhiều váng cặn. Giấc ngủ như cái bình để nghiêng, giấc mơ như lớp váng ngẫu nhĩ đông lại trên mặt nước, bên dưới lắng đọng. Tỉnh dậy muốn giấc mơ còn lưu giữ được thì cũng phải như cái bình kia được từ tự dựng thẳng lên. Sơ sảy là váng tan, cặn nổi. Tâm trí lúc thức của con người lăng xăng loạn xạ như cái bình nước đục vậy. Bác Đông A có cái ý tưởng về ký ức không thể mất. Mình nghĩ thực ra bác có chỗ đang hàm hồ ẩn khuất: tâm viên ý mã, tâm trí con người mà bác đề cập nó tĩnh quá, nên không phản ảnh thực tại. còn nỗi đau khổ của việc không thể quên thì mình có thử diễn đạt trong khổ ải của người bất tử rồi.

Mình được cho là người có trí nhớ rất tốt. Rất tốt.

Không có nhận xét nào: