Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2010

Xích đạo

1.
Đây đang mùa mưa em ạ. Mưa nhiệt đới ràn rạt như thể những cơn mưa giã bão. Con đường đi lên cao nguyên chạy xuyên qua trong mưa và những vạt cây xanh ngăn ngắt. Những khe lũng len lỏi khuất khúc dưới bóng rừng sẫm tối làm anh nhớ Homo Faber.

2.
Quán cafe ở thành phố nhỏ mà anh đã rời đi, nó giống hệt những Quán cafe khác. Chủ quán lanh lợi và đã từng đi nhiều nơi. Căn phòng phải nhiều ngóc ngách và đồ đạc. Mỗi thứ gợi nhớ 1 vùng đất, 1 liên tưởng. Dường như không cố ý. Quả địa cầu cũ ở góc nhà, con thuyền gỗ lăn lóc trên kệ sách ám bụi. Còn Vespa thì để cạnh bàn cafe sáng. Phải là bàn gỗ mộc, chân cầu kỳ kiểu dân địa phương. Người ta đi cả nửa vòng trái đất, chui vào 1 xó xỉnh và hài lòng với những gì nhìn thấy. Bắt chân lên ghế và lôi 1 cuốn sách mang đi từ nhà ra đọc. Hẳn họ tính sống đến cuối đời với những câu chuyện kể. Những câu chuyện bắt nguồn từ những câu chuyện. Đại tự sự của những quạ biển còn hay hơn nếu buổi sáng bâng quơ có đủ yên tĩnh và mấy vại bia.

3.
Nếu muốn kinh doanh tốt, hãy đóng tròn vai một cá tính. Cũng cần đủ phổ quát để người lạ hiểu: là anh đó. Cậu bồi bàn nhanh nhẹn quá mức cần thiết. Gã chủ quán biết kể những câu chuyện ngày xưa. Người bán hàng đội mũ bê-rê và có chòm râu đẹp...

Anh thích ông lái taxi biết nhận dạng nhân chủng học hơn cả. Thứ căn cước võ đoán đó làm người ta thấy yên lòng.

Nếu ở hoang mạc, chắc chỉ cần là người thôi cũng đủ. Giờ còn phải giải quyết nốt điều này: đâu mới thực sự là ranh giới của hoang mạc?

Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

Từ một cửa biển

1.
Nó cũng thường thôi em ạ. Nếu đi xa đây sẽ hóa chân trời. Nhưng điều bình thường này đem lại cho anh những trải nghiệm quan trọng. Anh thực sự thấy chính suy nghĩ của chúng ta mới có thể giới hạn bước chân của chúng ta. Những ngày này anh thường xuyên nghĩ về cuộc sống của chúng mình, rốt cuộc còn có thể có những trải nghiệm gì nữa? Chúng mình có bỏ lỡ điều gì không.

2.
Và niềm tin vào chính mình mới là quan trọng. Nó cho ta nghị lực để làm những việc cần làm, phải làm. Nhưng nếu có thể được, chúng mình hãy bắt đầu bằng cách nghĩ về việc refresh mọi chuyện.

Để vượt qua sóng dữ, người đi biển thường buộc thuyền mình vào một đối trọng bằng một sợi dây dài. Cả 2 cùng lênh đênh và luôn ở về 2 phía của con sóng. Nhờ vậy mà thuyền không bị lật. Đối diện thẳng với con sóng lớn và không bị lật trong phong ba. Anh muốn mình luôn là đối trọng của nhau. Sợi dây dài ta đã sắp sẵn rồi em nhỉ.

3.
Gần sáng rồi. Anh chúc em một bình minh tươi mới.

Ngày giản dị ngày vui độ lượng
Say đắm nhìn
Cuộc đời ghê gớm ta yêu

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

Không có tựa

1.
Tôi thoáng muốn lục trong trí nhớ, tìm một câu thơ - phải, thơ là phương tiện để chạm đến cái Không có hình dạng - để cảm thấy mình vẫn ổn vào lúc này.

Vì chúng ta đã "tuần dưỡng" nhau nên chúng ta buồn. Ta không khóc con người đó thì ta khóc ai? Thầy Khổng đã từng khóc. Vì chúng ta là người nên chúng ta khóc.

2.
Một nhân cách đáng nhớ, một nhân vị sống_với_ta khiến ta có đủ bằng chứng để sống ở đời. Để đi con đường rốt ráo cũng chỉ mình ta sẽ đi.

3.
Nhưng có thực thế không khi nói đến một mình? (Anh hãy để tôi đến một mình và ra đi một mình./Để tôi nói cho anh nghe một bí mật: không có ai đến một mình và cũng không có ai ra đi một mình cả.).

4.
Tôi không viết về nhà thơ HC.

5.
Không có cái không có. Có cái Có.