Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Viết lại không quên mất

Khi anh bạn nhỏ 4 tuổi hỏi "Sao bố lại to lớn và tài giỏi thế?" thì đó là bằng chứng hiển nhiên nhất về tầm quan trọng của anh ấy với mình :)

Chỉ trong mắt trẻ thơ chúng ta mới cảm nhận được sự liên đới nhân vị không-có-sự-phán-xét. Lớn lên 1 tý, tích cóp được tý bản ngã nào thì tích tụ chừng ấy nỗi sợ bị đánh giá.

Về nhà mà cảm nhận được sự tin tưởng từ gia đình đã là tài sản quá lớn cho 1 đời người. Dẫu cũng chỉ là phù du.

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Khi tôi bắt đầu viết

1.
Là lúc có 1 mình, ít sức ép những chuyện hàng ngày; và nhân 1 ngẫu hứng ngắn. Ngắn vì phàm những gì mình suy nghĩ quá lâu rồi thì mình sẽ thấy nó phức tạp và các ranh giới cứ bị mở rộng ra mãi đến bất lực.

2.
Ngay lập tức sẽ ý thức viết ra là để lại cho nhau 1 điều gì đó có_ích.

3.
Ngay lập tức là cái nhìn và cảm giác về sự vong thân. Điều tôi viết chỉ là điều tôi đã viết - viết ra để vượt quá thời điểm đó. (có lẽ vì vậy) Luôn luôn là cảm giác vừa mong đợi vừa không hy vọng gì về 1 tương giao mới mẻ và trù mật. Khi ta kỳ vọng điều gì đó ở người khác tức là ta đang khó khăn để đối diện với sự thiếu thốn ở mình.