Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2023

Đọc: bốt điện thoại bên rìa thế giới (Những điều ta gửi vào trong gió)

 1.

Đây là một cuốn sách đầy ắp những nỗi buồn đau nhưng kết thúc có hậu (HE).

2.

Nhiệm vụ của nhà thơ không phải ở chỗ nói về sự việc đã thực sự xảy ra, mà là nói về cái có thể xảy ra theo quy luật xác suất hay quy luật tất nhiên. Chính thế, nhà sử học và nhà thơ khác nhau không phải ở chỗ một người thì dùng cách luật, còn người kia thì không dùng: có thể đem trước tác của Hérodote đổi thành văn vần, nhưng trước sau chúng vẫn là lịch sử, có vần hay không vần cũng vậy; họ khác nhau ở chỗ: nhà sử học nói về những điều đã xảy ra thực sự, còn nhà thơ thì nói về những gì có thể xảy ra. Vậy thơ ca có ý vị triết học và nghiêm chỉnh hơn lịch sử, vì thơ ca* nói về cái chung, mà lịch sử lại nói về cái cá biệt. Cái chung thể hiện ở chỗ con người, với tính cách như thế, sẽ nói hoặc sẽ làm theo quy luật xác suất hay quy luật tất nhiên, - thơ ca chính là muốn đạt tới chỗ đó, khi nó đặt tên cho [các nhân vật], còn cái cá biệt thì thí dụ như Alcibiade đã làm gì và cái gì đã xảy ra với ông ta.

(Nghệ thuật thy ca, Aristote)
3.
Dấu hiệu cho ta biết ta đang đọc 1 cuốn sách hay là khi ta không thể đọc quá nhanh được. Và cũng không bỏ dở.
4.
Câu truyện là dòng chảy miên man của những hồi tưởng về quá khứ. Vì vậy nó chính là đang đặt mục tiêu vào hiện tại. Tương lai thường được mường tượng là điều gì đó lớn lao hơn, đa bội hơn, phong phú hơn hiện tại nhưng có thực nhất định là như thế không?
- Cái cách mà chúng ta, ngay cả với tư cách là cá thể, vẫn thường tiếp nhận ý niệm về phát triển - bao gồm cả phát triển kinh doanh lẫn phát triển cá nhân - chính là, nói như thế nào nhỉ, coi hiện tại là số ít trong thế tương quan với tương lai, thứ lúc nào cũng phải tốt hơn bây giờ, với nhiều nguồn lực hơn, nhiều phương tiện hơn, nhiều công cụ hơn...
5.
- Hãy khen ngợi trẻ nhiều hơn những lần la mắng và hãy thực sự nhìn chúng khi chúng bảo rằng "Mẹ ơi nhìn này."
- Khung tranh sẽ cho thực tại 1 ý nghĩa - và cũng chia nhỏ thực tại thành những ngăn khác nhau.
- Dáng đi thõng vai đặc trưng của những cậu chàng lứa tuổi 16.
- Thứ âm nhạc gợi nhắc những hoài niệm về khoảng thời gian cô chưa từng được sống, về một vùng đất cô chưa được biết tên, nhưng giai điệu của nó thì đẹp đến nao lòng, khiến cô phải rơi lệ. Cô vẫn tin rằng nỗi nhớ chẳng liên quan gì đến ký ức, rằng chúng ta chỉ thực sự cảm nhận được nó mạnh mẽ nhất đối với những điều chúng ta chưa từng được trải qua.
- Điều khiến bạn nhớ nhất về ai đó sau khi họ ra đi lúc nào cũng chính là những khuyết điểm của họ: những điều thật nực cười hoặc khiến chúng ta cảm thấy khó chịu nhất.
- "Mẹ đã mặc gì vào buổi sáng hôm đó vậy?"
- Thoạt nhìn nỗi tiếc thương của tất cả mọi người đều tương đồng nhưng sâu thẳm trong bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
- (ở bệnh viện) thật không may, càng bận rộn thì càng khó đối xử với mọi người như một cá thể riêng biệt. Thành thực mà nói, nếu phải đặc biệt chú ý tới từng bệnh nhân một thì lề thói công việc của những y tá rồi sẽ bị phá vỡ và về lâu dài, nếu không có lề thói, bạn sẽ có nguy cơ bị kiệt sức.