Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Hành vi thế phạm

1.
Lúc còn sống mấy đứa đều gọi bác là sư phụ hay thầy nhưng tôi thì tránh, chỉ gọi là bác. Nhưng 20/11 nào vợ chồng cũng dẫn nhau đến nhà bác chơi giống mọi người. Trải qua vài chuyện, tôi vốn có tâm ý chỉ coi ai dạy được mình đạo lý làm người mới gọi là Thầy. Chữ Thầy tôi để dành đó vậy.

2.
Bác dạy tôi nhiều chuyện qua cách sống cách làm việc. Nhưng rốt cuộc cho đến lúc bác mất rồi tôi vẫn chưa lần nào dù đùa hay thật gọi bác là thầy. Mọi người nói chuyện học trò của bác thì đều nhắc đến tôi. Càng sống tôi càng thấy bác thật đã dạy tôi nhiều điều, ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn là tôi đã từng nghĩ.

3.
Hội trường đại học, nói chuyện xã giao với cậu bạn từ Sơn La về rồi ra lại cũng biết bác. Biết một lần ngay trước khi bác mất không lâu. Tôi buột miệng nói "Bác D là thầy tôi". Chúng tôi uống với nhau chén rượu thật đầy. Cách cậu ấy nhắc đến bác cũng đủ để tôi mường tượng sống động những ngày bác cháu đi làm với nhau khắp chốn.

Uống vài lượt nữa thì bị sốc rượu, không say nhưng uống nữa thì sẽ nôn hết. Tôi không muốn say nên về trước khi rã đám.

Học vị nhân sư
Hành vi thế phạm.


Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Như thế nào mới là đúng?

Thế giới mạng lưới blogspot có một điểm khác với Y360 trước đây hay Facebook sau này: người ta liên kết với nhau lỏng lẻo hơn, mơ hồ hơn. Ở đây bạn có thể lâu lâu kiểm tra xem những người theo dõi có ai mới không? Đại khái bạn phải tìm kiếm, để tâm một chút. Họ bắt đầu theo dõi mình khi nào mình cũng không rõ. Lại có những trường hợp tinh tế hơn, lặng lẽ hơn. Blog của mình được đặt một cái link về blog của họ. Nếu mình không lưu tâm xem đường dẫn đến trang của mình thường xuyên, mình cũng không biết gì về họ cả.

Bạn bè trên mạng lưới này không nhiều, nên lâu lâu thấy có ai theo dõi mình thì mình cũng tìm hiểu xem họ như thế nào, có hợp tạng mình không mà kết nối lại. Hầu hết là trong lặng lẽ.

Tôi tìm thấy blog Phạm Doãn của chú Phạm Doãn Luận cũng như vậy, lặng lẽ và như thể ở hai phía của thế giới. Chú theo dõi tôi hồi đó, không rõ vì sao vì chúng tôi hình như không có bạn chung nào. Chú hay viết về Phật pháp, theo cách riêng của mình. Tôi bắt đầu chú ý hơn đến blog của chú khi vô tình có lần đọc một bài kể về trải nghiệm tâm linh của chú - tôi coi trọng những người biết đến trải nghiệm đó. Rồi dần dần thấy chú ít viết, sau chuyển sang giới thiệu trang về Phật giáo Nguyên thủy. Cuối cùng chú bỏ sang (hình như) quản trị trang đó. Bỏ nhẹ như không vì dần dà chỉ còn những bài viết về đạo pháp. Rồi ít lâu thì bỏ luôn trang đó nữa. Mãi về sau này tôi cũng tìm thấy trên facebook trang của chú. Nhưng không kết bạn, không theo dõi thường xuyên. Chỉ biết và thỉnh thoảng tìm xem.

Kiến giải của chú nhiều điểm tôi không thông suốt nhưng thái độ quyết liệt cầu đạo thì tôi ngưỡng phục. Mình không nhấc nổi một bước chân theo con đường đó thì mình chẳng nên nghĩ bàn nhiều. Vài ý niệm trong đầu chẳng nói lên điều gì.

Rồi hôm nay qua mạng fb tôi đọc được tin chú mất. Ra đi cũng quyết liệt tinh tấn như cách của chú nói về pháp.

Trong những ngày tháng hoang mang này, chuyện đó khiến mình nao núng và thảng thốt.