Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Thôn Vân có biếc có hồng...


Biếc trong nắng sớm hồng trong vườn chiều

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

1

Mỗi cuộc đàm thoại giữa nhiều hơn 2 người tôi đều thấy nó chệch choạc, không đi đến đâu cả.
Uống rượu cũng chỉ nên uống đến 2 người là nhiều.

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

Mây Tần

1.
Ngày trước nghe bà kể chuyện người xưa thuộc Kiều cũng tấp tểnh học thuộc. Được chừng đâu vài trăm câu thì bỏ cuộc. Nhưng các chú giải về điển cố thì đọc bằng hết và nhớ nhiều. Còn nhớ điển tích về "mây Tần" kể xưa có người làm quan đi trấn ở xa đã 3 năm không về quê, lúc ngang chiều cùng mấy người ruổi ngựa lên đỉnh đèo, trỏ về xa mà kể "nhà mẹ ta ở dưới đám mây trắng kia...". Hồi đó còn nhỏ, chỉ biết cảm khái cái mang mang của kiếp người, cái vằng vặc của trời đất. Nhưng giấc mơ vẫn là được đi miết. Đi và mơ một lưng đèo.

2.
Thơ Nguyễn Bính cũng đọc hồi ấy và nhớ nhiều. Những câu thơ hay ngân nga trong tâm trí nhất lại cũng chính là về mây Tần.

Thôn Vân ơi hỡi thôn Vân
Phương nao kết dải mây Tần cho ta
Từ nay thương nhớ quê nhà
Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân.

Lòng nao nao như sợi dây diều trong nắng chiều xuân nọ.

3.
Ngày cuối tuần về quê thăm con. Lấy xe đạp đi 1 vòng quanh thị trấn. Bây giờ nhìn đã nhận rõ dần những thứ thuộc về trải nghiệm của thời gian. Hóa ra cái ký ức mang mang nắng gió trời chiều là vào độ xuân vãn hè sang này đây. Nắng hây hây vầy nỗi nhớ, gió man mác như lòng không bận gì. Hóa ra, tiếng gà gáy vọng trong tĩnh lặng của buổi trưa nhàn là cốt để không gian không rộng quá, khỏi thuếch thoác.

Có chàng trai trẻ nọ ngửa cổ thổi kèn harmonica trong nhà vắng.
Chàng bảo "Mẹ hư quá. Mẹ đi vắng mang trứng* đi mất rồi..."
---------
(*)-trứng=ti=ti trứng