Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

trong thân thiện và chia sẻ

nghe quế kể lại, vân cũng mô tả cho bạn ấy rằng vân lại một lần nữa trải qua cảm giác rơi xuống lòng nước khi nhận kết luận về căn bệnh. chỉ có tuấn anh với mình biết bơi một chút mà đến chiếc thuyền thứ hai lật úp rồi cả bọn vẫn không hẳn hoàn toàn biết mình vừa trải qua may mắn như thế nào. khi bạn gọi mình lúc đó, mình chỉ có thể hô lên từ xa với bạn là cứ bình tĩnh. ừ, ở dưới nước mà giữ được bình tĩnh thì khả năng sống sót đã cao hơn rất nhiều. ngày đó chúng mình mới 15, 16, còn nghĩ cuộc đời giống như trò chơi. chúng mình đang lớn, vài năm nữa sẽ lên đại học (hẳn thế) và khám phá thế gian.

bọn mình cả hai đều chuyển trường, chuyển hướng. mình thuần túy đi theo một cảm xúc nhất thời mà thành ra một con đường khác. lá thư đầu tiên mình nhận được, bạn nói để chứng minh rằng tình bạn cùng tổ 3 của chúng ta không phải là thoáng qua. vậy là bắt đầu một tình bạn giản dị, chân thành và thân thiện. mình có nhiều bạn, mỗi tình bạn là một sắc thái khác biệt. mối quan hệ thân tình nhưng đơn sơ của chúng ta trong nhiều năm đã là một vốn liếng xã hội đầu tiên của mình, từ đứa trẻ vị thành niên bước vào cuộc đời. có thể nói, bắt đầu từ bạn, mình trải nghiệm sớm sự rộng lớn đa dạng của không gian nhân sinh. ở đâu đó xa kia, có ai đó là bạn bè của mình, thường thư từ chuyện trò với nhau. thế giới quanh ta này có thể mở rộng ra được, có thể kết nối được. trong thân thiện và chia sẻ.

chúng ta đã đi những ngả đường khác nhau, theo những cách cũng khác nhau vời vợi. không biết sao, từ rất sớm mình đụng phải cái thắc mắc về khoảnh khắc tối hậu. mình đã dành nhiều năm tuổi trẻ, là đúng cái độ đôi mươi ấy đấy, để tìm kiếm một cách sống khả dĩ, một câu trả lời khả dĩ. không tìm được cái gì cụ thể cả, nhưng vốn liếng bấy nhiêu có trong mấy điều mình tìm cách mô tả với bạn trưa hôm đấy thôi vân ạ. sống và quan sát chính sự sống ấy bằng con mắt nữa phía trên, bên ngoài. thấy biết mà không theo. chỉ là thấy biết.

bạn vẫn kiên cường và gắng tin tưởng. thằng bé cứ rúc vào cạnh mẹ. giọt nước mắt lặng lẽ trong khóe mắt bạn, mình thấy biết mà chẳng lựa được lời. lời không giúp được gì chúng ta. ai rồi cũng sớm muộn nhận ra cái biền biệt của sống là sống tự mình. là đi tự mình trên con đường rừng vậy. khi buột miệng dặn bạn "cứ bình tĩnh", mình tự thấy ngớ ngẩn. ý mình hẳn định nói là cứ bình thản, nhưng lại nói thành như thế đấy. thấy biết đến độ nào đó thì sẽ bình thản được. nhưng nói cho cùng thì cũng không sao vân ạ, cái vụ này mình nói được nhưng làm thì cũng chả được bao nhiêu đâu.

mình không có nhu cầu ở thế giới thần kỳ linh ứng. có hay không có là không liên quan đến lối sống của mình. cuộc đời bạn làm mình càng thấy cái liên tưởng của mình về thế giới thần linh giả định ấy giống như thế này: chúng sinh là những con muỗi vo ve có cả kiếm sống từ máu thần linh, chúng tưởng chúng được ban phước và phải khéo cầu nguyện - bằng những tiếng vo ve. cũng giống thái độ của con người với muỗi, cơ bản điều ấy làm phiền, khó chịu. cho đến lúc nào đó thì bộp một cái là xong. là đến thời điểm gọi là số phận của chúng sinh chúng ta. thôi, cười vui với nhau một chuyện hài hước như vậy. bạn không may rồi, con muỗi hiền lành, thân thiện mà chăm chỉ kiên cường ạ. chỉ là bộp một phát thôi. hãy rộng mở và thanh thản đi tiếp đi. không có gì có thể mô tả được ý niệm tuyệt đối không cả. nhất định còn đâu đó một điều gì đó có thể mở rộng được, kết nối được. trong thân thiện và chia sẻ.

hình ảnh khuôn mặt bạn thất thần gọi mình "t ơi" khi chiếc thuyền lật úp trên hồ cũng là cảm giác đầu tiên mình nghĩ đến khi nhận được tin bạn sẽ phải đối diện với khoảnh khắc dữ dội nhất của cuộc đời bạn.