Lên chùa, tôi thường lúng túng không biết phải làm gì. Thường cố yên lặng.
Thường nói với em là cốt yếu của Phật Pháp hình như là ở chỗ tự mình. Nên Phật vốn không thể cầu. Nhưng vẫn đưa em lên chùa thắp hương bởi chúng ta là người cần nương tựa vào nhân duyên.
Thắp hương. Cốt ở Tâm nhang. Cây hương thẳng. Khói thơm hoá từ Có sang Không. Chân hương đỏ cốt ở giữ lòng son. Thắp 1 nén hương là để chính cái Tâm mình, chiêm niệm sự Tĩnh lặng.
Hoá vàng. Người chết không hẳn là hết. Nhưng là về chỗ KHÔNG THẤY ĐƯỢC KHÔNG BIẾT ĐƯỢC. Hoá vàng là 1 nghi lễ. Cốt yếu ở cảm giác bình yên thanh tẩy từ LỬA. HUYỄN HOÁ. Nên thận trọng, chăm chú và tĩnh lặng.
Tất cả đều vốn ở chỗ trở về với khoảnh khắc hiện tiền. Nhân quả vốn chính là trong 1 sát na mà thôi. Làm công quả chưa hẳn là để cho kiếp sau. Cốt đưa Tâm về với Tĩnh Lặng trong sát na ấy mà thôi.
Từ bi có cội nguồn từ trí huệ. Khi ta hiểu rõ, thấy biết như vậy về 1 con người với nhân quả duyên hợp thì ta chẳng thể ghét họ được. Nhưng khi chưa đủ đạo hạnh thì việc thấy biết cõi người quá rõ khiến người ta mệt mỏi tuyệt vọng. Cái này C.Jung gọi là "nỗi buồn của Christ"
Khi ở tận cùng của tuyệt vọng, nếu hợp nhân duyên, có khi VỌNG sẽ tiêu tan.
Hiếu đễ. Người đời vụt chạc nên cổ nhân bầy ra phương tiện mà có lễ Vu lan. Há lòng Hiếu phải để riêng cho 1 ngày thôi đâu? Nhưng bởi chúng ta là người, chúng ta cần hộ tâm nhiếp tâm để giữ cho ngay ngắn. Nho gia hương nguyện thường chê người xuất gia lục thân đều lìa bỏ, không phải là người. Vốn họ không biết Phật đề cao chữ Hiếu vì đâu. Cốt ở chỗ cha mẹ ta là cái ĐẠI NHÂN DUYÊN lớn nhất, thiết cốt nhất. Phật pháp chỉ cho ta vào chỗ BẤT MỊ NHÂN QUẢ chứ không phải để có thể BẤT LẠC NHÂN QUẢ. Nếu không làm được chữ Hiếu với cha mẹ thì những điều khác đều là hư vọng cả mà thôi.
-----
Năm xưa lúc mới biết cái tâm mình, tôi viết những dòng này. Trong căn nhà trọ của bạn. Khi tỉnh rượu. Lúc tàn canh. Cho chính mình.
Lòng giờ buồn như lá
Lá trong chiều heo may
Một mai đành theo gió
Nắng đổ và mưa rơi..
-Chao ôi là thân lá
Suốt một đời mong manh
Sao chẳng làm cơn gió
Phiêu du mấy phương trời..
-Hôm nay còn thấy lạnh
Se bạc theo chiều đông
Và ngày xưa hườm nắng
Chẳng đã từng xanh tươi
Hơn ngày nao đổ xuống
Sắc vàng mặc heo may
Rồi thôi làm cát bụi
Tan vào chiều không tên
Dưới kia là Đất mẹ
Với bao lần lá rơi
Nắng và mưa và gió
Cát bụi thành thân ai?
Lắng nghe từng nhịp đập
Yêu cho trọn đời này
Từng khắc từng khắc một
Bây giờ và ở đây
Kìa một cơn gió tới
Hay đã tự ngày xưa
Dạo chơi ngàn phương lạ
Đọng lại vùng lá reo…
Phiêu phong một thoáng xa rồi
Lộc xanh lại hé-Đã rơi lá vàng
Dõi theo bóng nắng đang tàn
Ngàn cây rũ lá với ngàn cát bay…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét