[ Từ giờ thỉnh thoảng sẽ tập viết những entry ngắn dần. Thật chứ, viết ngắn mới khó :P ]
1.
Nhưng liệu có thể viết ngắn về một vấn đề như ý niệm thời gian không? Cuốn "Bàn về chữ Thời" của Francois Jullien không ngắn không dài (ngót 300 trang) nhưng mãi vẫn chưa đọc xong thì có gì mà nói? Nhưng vì chợt nhớ đến một ý trích dẫn Heidegger đại để "vì nó được hình thành về mặt thời gian, tồn tại con người là sự "bận tâm" (Sorge) xét về cấu trúc". Tồn tại ở đời với đặc điểm là sự lo nghĩ (Besorgen) về thực chất, nghĩa là từ khởi thuỷ, là sự bận tâm (Sorge)-(sdd).
Đi tiếp 1 đoạn nữa là bàn về cái chết, sự vô lo...etc.
2.
Tôi nhận thấy bác NL rất nhạy cảm với chủ đề "già khú cú dỉn" (lol). Thật dù mình già thì mình cũng nên nín 1 tý, bao giờ những người sinh năm 1981 chịu nhận là già rồi thì mới đến lượt mình chứ.
Có điều dạo này mấy em ở hàng cafe chúng nó gọi mình bằng chú một cách không ngượng mồm. Sau một thời gian ấm ức, đến nay mình đã có thể gọi là chấp nhận rồi. Lạ là đã chấp nhận nhưng tịnh không thanh thản tẹo nào.
Khi ở tuổi 30 người ta không chấp nhận cuộc sống là sự viết nháp nữa. Người ta vừa tính ra oai với tuổi 20 một tý thì đã bị chúng nó nhập kho cùng với "các bác, các chú". Thiếu điều nó cho mình lên nóc tủ buôn hoa quả.
3.
Hẹn tới bạc đầu. Tưng tửng vậy nhưng rõ ràng có ý tuổi già là một cái gì đó thừa thãi. Tôi nghĩ già khác với lão. Sự chín muồi và an nhiên là phần thưởng của thời gian cho những tinh tấn nghiêm mật.
Nhưng già lão cũng có cái buồn, như bà ngoại tôi ngoài 80, lúc gần mất ngó đi ngó lại anh em bạn bè đồng lứa chẳng còn ai quen biết; cho tới lúc mất, bà chỉ gọi mẹ là nhiều. Tám mươi tuổi mà còn gọi mẹ thì lẫn thật.
Lời cuối cùng có ý thức bà nói với mình là "Khổ lắm con ạ. Giá có cái chỗ nước sâu mà vùi xuống cho chết luôn đi.". Những ngày cuối đời mê mê tỉnh tỉnh, chỉ còn biết đòi ăn, hỏi sáng tối với lại gọi mẹ. Mẹ bà mất từ ngày bà còn nhỏ. Ngày bà mất, mẹ khóc "Sao mẹ chỉ gọi những người ở xa? Sao mẹ không gọi con?". Không phải bà không biết đâu mẹ ạ. Nhưng bà đã mê tự lâu rồi.
Toàn cảnh cuộc chiến tại Myanmar – Phần cuối
-
Tuy nhiên, những rủi ro liên quan đến việc thực hiện giải pháp này là rất
lớn. Trung Quốc từ lâu đã coi sự ủng hộ của phương Tây dành cho các nhóm
ủng hộ d...
8 giờ trước
3 nhận xét:
Tôi thấy có một cái rất đơn giản thế này thôi nhé: trước kia hồi mình còn trẻ (tức là lâu rồi :) thì thường mong muốn được một mình để làm gì mình thích, giờ (tức là khi đã già :) thì biết rõ là chả mong thì cũng sẽ vẫn thế. Mối bận tâm cũng chẳng biết là tăng lên hay giảm đi nữa, nhưng có vẻ như là tâm sinh lý lứa tuổi (lol) làm mình hay thẫn thờ mà không biết là mình thẫn thờ (kiểu các cháu bảo là hâm ấy).
Mà cũng có câu gì ấy: "Từ thuở bé thơ đã nhuốm sầu".
Chép câu thơ kia ra rồi mới giật mình không nhớ là của ai, rất có thể là chính thơ của tôi làm hồi trẻ :)
Search trên Google không có kết quả chính xác nên chắc chắn là thơ của bác rồi :P
Hay nhỉ, bây giờ chịu khó viết blog sau này về già lo gì lẫn cẫn nữa. Viva google!
em tưởng tượng cảnh bác ngồi xe lăn tay cầm gắn một chú asus để google tất cả những gì bác nói ra :)
còn hội sinh năm 1981 ấy, theo em đã thuộc một thế hệ khác rồi bác ạ, suy nghĩ và hành động khác nhiều lắm :D
Đăng nhận xét