Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Thiên nhai vô tửu đối Thanh minh

1. Nghe được câu thơ hay cũng có thể cứu được một ngày vô vị.

Câu thơ dịch "Người cứ buồn thương cỏ cứ xanh" của bác Đông A dịch câu "Nhân tự bi thê thảo tự thanh" trong bài "Thanh minh ngẫu hứng" của Nguyễn Du là một câu thơ hay, nó có thể đứng một mình. Từ chữ "tự" sang chữ "cứ" đã thêm nhiều sắc thái tâm tình. Nhưng sẽ không cảm hết được câu dịch nếu không hiểu câu nguyên bản một chút. "Tự bi", "tự thanh" là từ chính mình mà tự nảy nở ra. Không phụ thuộc vào ngoại giới. Như vậy rồi mới thấy chữ "cứ" kia nó mới càng ngậm ngùi. Lúc trước thăm thẳm hồi sau mang mang.

Lại nghĩ, đã tự chính mình rồi thì can cớ gì còn "thương cỏ cứ xanh"? Câu trả lời về cõi_người_ta không thể là một tri thức thuần tuý được - mỗi người phải tự mình chứng nghiệm thôi.

2. "Nhân tự bi thê thảo tự thanh".

Tôi nhớ lại những tâm tình tuổi trẻ của mình ngày trước. Một nỗi đồng vọng thê thiết, ngậm ngùi.

"Tôi tự buồn rồi tôi sẽ tự vui"

Sự ngộ nhận về chính mình và sự ngộ nhận của những cái mình ngộ nhận. Khi nhận ra đôi chút về nó, tâm cảnh thật khác lạ: Đó là khi người ta đã ngậm cười mà lựa chọn mà nuôi dưỡng cái màu mắt môi Mùa Xuân ở phía trước như là cái cũng đang ngang qua-ngang qua chứ không phải là cái ảo ảnh mơ hồ giả dối của Hy Vọng...

Bây giờ, em nhớ ngày xưa
Bây giờ, tôi nhớ ngày xưa


3.
Trời đất cứ thế, kiếp nhân sinh bất quá chỉ như để lại một vệt trên cánh đồng cỏ xanh. Mùa xuân sang năm lại tươi tốt.

Bài thơ này ngày đó tôi viết để tặng chính tôi
...

Dòng sông trắng và bờ sông cũng trắng
Một vệt người
vô vọng
ngó thời gian.
Và họ chết.
Không còn lạnh nữa.


Lửa bồi hồi trong tim nến
Đêm nghẹn lời nhắc lại một ngày xưa
Rất mơ hồ tôi bắt gặp tứ thơ
Câu chuyện cũ tưởng như không hẳn thế
Tự luân hồi ta đã hẹn mai sau
Em sẽ khóc và sương và giá lạnh
Tôi sẽ đàn và lại hát vu vơ
Bài thơ buồn sẽ tan loãng theo sương
Trăng nhắc nhở bằng màu trăng dịu mát
Tôi tự buồn rồi tôi sẽ tự vui

Ừ -thì sương thì trăng thì chiều hôm nắng nhạt
Ừ -loang chiều là một mái chèo xuôi
Ừ -kỷ niệm, ngày xưa là kỷ niệm

Bây giờ, em nhớ ngày xưa
Bây giờ, tôi nhớ ngày xưa

Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Vịn câu thơ

3 nhận xét:

Kha Cát nói...

.........
Bây giờ, em nhớ ngày xưa
Bây giờ, tôi nhớ ngày xưa

Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Vịn câu thơ

Em thích bài này

Em thì không rành về văn thơ, nhưng theo cảm giác của em thì câu cuối cùng của bài thơ này có cái gì đó không được xuôi, nó cứ ngang ngang- em cũng không biết diễn đạt sao :)
Nếu câu cuối có thể tách nó ra khỏi câu phía trên (vàng cơn nắng trắng cơn mưa) thì có lẽ cảm giác của em sẽ khác một chút

Vịn câu thơ - nghe giống như đang níu một sợi dây giữa không trung - kiểu như thế

Anh/chị đừng cười nghe :P

HY nói...

@MarduK: Anh loanh quanh đấy, không phải chị loanh quanh đâu :)

@Tung H: câu thơ dịch của bác Đông A làm mình suýt nữa cũng định làm một entry đấy, thật là...

Tung H nói...

@M: Có phải nó làm bạn cảm giác về điều gì đó mang mang gắng gượng không? :)

@HY: Thực ra thì em đang thắc mắc "sao lâu thế nhỉ" :D