Có những bài thơ đọc 1 lần, thậm chí không nhớ tên, nhưng lại thường xuyên trở về trong trí nhớ, dẫu nhìn kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đành nhủ lòng, đó là một khoảnh khắc.
-------------------------
“- Tôi ơi, tôi từ đâu về đấy?
- Vâng, tôi vừa chạy mê bên những cánh đồng làng
Cùng chú chó con đuôi xoè như bím tóc
Tôi tìm tuổi thơ, đôi bàn chân xơ tướp
Chỉ gặp đồi hoang và những cánh diều
- Tôi ơi, hình như ai đang gọi?
- Ồ không, tôi đang hát với bạn bè tôi
Những dế mèn khúc lãng du lá cỏ
Ngày râu tóc lan man rêu thành cổ
Bóng tháp Chàm trầm mặc mấy mùa trăng
- Tôi ơi có ai vừa qua?
- Gió đấy thôi mùa thu và tiếng kẹt cửa
Trả tôi về hun hút một men sông
Tôi trong veo nhìn tôi ám bụi
Tôi bộn bề nhìn tôi rỗng không
- Tôi ơi về đâu thế?
- Thì tôi về gieo gặt cánh đồng tôi
Nghe tiếng hạt cựa mình trong đất ẩm
Rồi thảng thốt, tôi nhìn tôi lạ lẫm
Rồi trong mơ tôi gặp những mùa vàng
- Kìa tôi ơi, gì lãng đãng như sương
- Là khói ấy, lá vườn hoang tôi đốt
Gọi chim về khơi một tiếng chuông ngân
Là tôi ấy, ánh ngày lơ đãng tắt
Chợt ngước nhìn, trước cửa một vầng trăng”.
(Hương Đình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét