Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Lỡ

1.
Nếu tuổi 20 người ta nghĩ về cái chết như 1 biểu tượng thì ở tuổi 30 nó là một nguy cơ.

2.
"Tôi là ai?"/"Quê hương?". Hồi 17 tuổi tôi nghĩ "cái tôi" là trỏ cái cá biệt tính của một cá nhân-cái làm mình khác biệt (và tự ý thức). Nhưng khi truy vấn thực sự thì mọi thứ tan biến. Quê hương-nơi tôi thuộc về/từ đó đến-có thực dễ dàng tìm thấy vậy sao?

Lỡ từ lạc bước bước ra
Bước đi đi mãi đi là đi luôn

(BG)

3.
Ưu khác với Hoạn.
------------------

P/s: chư vị bạn hữu kính mến, không dè hôm trước thò cái biếm hoạ ra lại kiếm được nhiều comment đến vậy nên có phần choáng váng. Xin hẹn pót sau vừa ăn nhời vừa thò ra cái nữa :D

2 nhận xét:

HY nói...

2. co luc phai co dinh mot cai gi day cho no yen tam

Tung H nói...

Vấn đề tâm thế thôi chị.

Còn nhận thức thì cổ nhân từng nói "không ai tắm 2 lần trên một dòng sông".