Ký ức mờ nhạt dần. Thật đáng sợ là một lúc nào đó sẽ quên những điều đã từng cho là quan trọng. Nhưng còn đáng sợ hơn khi trí nhớ sẽ quên một cách vô thức những việc không muốn nhớ. Là khi đó đã biết thoả hiệp với lương tâm rồi chăng?
Những ngày tháng đều đặn và nhàn nhạt. Ngày chỉ thoảng nao nức khi chiều xuống. Thật khó tả. Luôn luôn là cảm giác ở nơi nào xa lắm.
Có khi mơ hồ tưởng tượng như đi ra đường sẽ gặp ai đó.
Như là Diễm.
Nhưng chiều vừa đủ sáng để mắt nhướng lên rồi sậm dần. Uể oải như đẩy mìnhvào bốn bức tường. Tự giam trong chút tiện nghi và thoả hiệp. Thoả hiệp vì mỏi mệt. Đêm không còn gọi mình đi nữa. Đêm cũng trở lên ráo hoảnh và cạn kiệt rồi vẻ sâu thẳm huyền bí. Trống rỗng. Sâu thẳm bao nhiêu đã trở thành trống rỗng bấy nhiêu. Thắc thỏm không ngủ nhưng nghĩ đến đi ra ngoài thì lại chán nản. Và thời gian bóp nghẹt hơi thở. Chỉ đôi khi là lúc nửa đêm.
Mong muốn vô vọng một tiếng đổ chuông điện thoại nghe một ai đó khi đêm đã khiến người ta trở về hoàn toàn với bản thân.
Nhấc máy bấm vu vơ.
Giọng đàn bà nhè nhẹ mà rành rọt báo giờ.
Cười một mình cho thoáng ngần ngại khi đã gọi quá khuya. Đấy chỉ là máy vi tính. Tiếng nói ấy đã chết tự lâu rồi.
Nó chỉ còn là tiếng vọng - rành rọt và nhẹ nhàng.
Vang vọng giữa đêm khuya với một chút nhẫn nại, một chút khoan dung.
Nhưng những cơn mưa về đêm sẽ cứu lấy chút thảng hoặc mơ hồ của bí ẩn còn sót lại. Thèm co ro ngoài mái hiên và chút khói thuốc. Cũng không đi xa hơn.
Có bao giờ mưa đúng hẹn đâu.
------------
Xin lỗi các bạn vì cứ nhai lại những điều cũ rích. Thì cũng đã ngắt dòng đấy thôi.
Chỉ vì tớ đang vật vã tuổi 30...
3 nhận xét:
Vay la khoi cum roi day :)
Viet thi cu viet di, thanh minh gi :P
Những dòng kia là từ năm 2000 :)
Thi ra la "ky uc" :)
Đăng nhận xét