Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Sau những thung lũng núi đồi của hiểu và không hiểu

Những con sóng - (Hoàng Yến)

Và cuối cùng ta sẽ nói thương nhau
Sau những thung lũng núi đồi của hiểu và không hiểu
Cả vực thẳm khác biệt tưởng chừng không qua nổi
Đã là ghềnh thác sau lưng ta chảy tiếp như sông
Những dòng sông xuôi ra biển mênh mông
Muôn con sóng reo vui tung bọt nước
Sóng tìm đến cánh buồm xưa ao ước
Đỏ chênh vênh tít tắp ở chân trời
Chuyện tình yêu như là giấc mơ thôi
Trang cổ tích đôi lần làm ta thao thức
Khúc nhạc du dương từ lâu đã dứt
Tiếng tơ lòng lan vòng sóng miên man
Sóng vươn ra những ước vọng chứa chan
Về một thế giới tốt lành và nhân ái
Không ai phải đau buồn sợ hãi
Vì những hàng rào bạo lực phi nhân
Người với người sống giữa mối tình thân
Tràn như nước san bằng muôn cao thấp
Những đốm lửa nơi biển đêm đã thắp
Sẽ sáng lên muôn dòng chảy chơi vơi
Sóng tìm về bè bạn giữa trùng khơi
Tay nắm tay ta hát lời biển lớn
Tình nguồn cội trong veo không chút gợn
Mang yêu thương từ sông suối về đây
Tiếng hát vang trên sóng nước lên đầy
Lan xa mãi biển chiều nay lộng gió…
5-1-2011
--------------
Bài thơ này của chị HY tôi thích vì nó cũng có được tâm thế khoáng đạt, phảng phất như bài Dạo Khúc 27 của Nguyễn Quang Tấn.

Ở chỗ mà chúng ta buông tay rơi vỡ chiếc bình
Long lanh giọt nước tình duyên
Nơi này thành sông thành biển ...

Nơi này anh đã yêu em.


Khúc cuối bài Dạo Khúc 27 láy lại khúc đầu nhưng đã là vọng chuyển từ "Nơi đó sau này thành sông thành biển". Nhẹ nhàng, khoáng đạt nhưng đau nỗi đau của tơ ngó sen đầu hè. Đây đó, đó đây.


Kinh Phật nói "Thấy Tu-di sơn trong một hạt cải", muốn hiểu phải vượt quá được ngã mạn. Long lanh một giọt nước tình duyên cũng đủ một lối nhân duyên để nhập lưu vong sở, thấy mình và người là những dòng sông.


Nhưng vì chúng ta chỉ là người nên tất cả còn lại là những tứ thơ thôi :)


Bài thơ của HY, thích từ 2 câu đầu:


Và cuối cùng ta sẽ nói thương nhau
Sau những thung lũng núi đồi của hiểu và không hiểu

Thơ hay ở chỗ bất ngờ, bình thường thì như vậy, nhưng có những nội cảm sâu thẳm chỉ chực chờ được một duyên cớ để dâng tràn như triều lên trên biển lớn trong khuya.

Lại có những bài thơ tình đủ kín đáo và tinh tế để có thể đọc trước mọi người - như xưa kia Hoài Thanh nói về thơ Đoàn Phú Tứ là một. Hai bài trên theo tôi cũng xếp được vào nòi này!

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Mình đang tính "mượn" bạn HY bài này về nhà, qua đây thấy bạn đăng, nên thôi không dám nữa. Mình cũng thích bài thơ này quá đi.

Tung H nói...

Chị HY viết do nhu cầu nội tâm chứ có ý định sáng tác gì đâu mà bác lo :) Chị í không thích bị nghĩ là nhà thơ đâu. Có người chia sẻ là vui, bác cứ dẫn nguồn thôi.