Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

Đinh Ý Nhi. Cũ kỹ vừa phải để không quá ảm đạm.


1.
Rõ ràng là đang đứng trước hiên nhà mình. Mọi người đã ngủ và ngoài kia thì trăng sáng bạc. Không khí lạnh, hanh hao. Vậy mà điều gì khiến mình quay vào? Điều gì khiến tiếng bước chân gõ lơ đãng trong đêm thành ký ức?

Mình đã từng ở một căn nhà trọ khác.

2.
Giờ thì anh đang ngồi đây - một mình trong căn phòng của mình – căn phòng mà anh đã kỳ công lựa chọn cho ưng ý mình. Đúng như anh hằng mong muốn. Nó cũ kỹ vừa phải để không quá ảm đạm. Đơn côi vừa đủ để anh thấy tự do. Có hai cửa cho anh. Căn nhà nhỏ lợp ngói và nằm tận góc miếng đất của chủ nhà. Trước là một khoảng đất rộng bỏ trống. Một cây ổi nhỏ nhỏ, một bụi chuối xa xa và một đống gạch cũ kỹ lên rêu –chúng có mặt để chiều ý anh. Anh lựa chọn tối thiểu những vật dụng trong nhà. Anh muốn tự thân chúng phải có một ý nghĩa gì, gợi lên một cảm giác cụ thể. Không bao giờ nói ra nhưng anh thường thích thú khi có người nào so sánh đúng như anh nghĩ - mọi thứ giống như trong những bức hoạ cận đại hay Phục Hưng – cũ kỹ uể oải. Anh có một cái giỏ đựng những cuộn giấy và vài thứ linh tinh. Một cái ghế để bày đồ uống nước: một ca nhựa đỏ, một con dao nhỏ và một chiếc cốc bằng gốm, tráng men một màu, hoa văn giản dị...Chiếc cốc ấy trong một chiều cao hứng, cùng với vài người bạn, anh đã sang tận Bát Tràng để chọn mua. Những hoa văn của nó gợi cho anh những ký ức. Không rõ rệt được. Nó phảng phất như những câu đồng dao vậy. Góc phòng là một cái hũ sành chỉ cắm một màu hoa cúc – vàng da diết nhưng âm thầm. Quần áo và sách vở, anh để bừa bộn trên giường. Giường là một chiếc giường đôi, nửa trong anh mắc một cái màn đơn và luôn để như vậy, nửa ngoài là sách vở và quần áo. Một sự bừa bộn vừa phải và cố ý để đổi lấy sự ấm cúng. Anh tự lừa dối mình như vậy và riêng với điều bịa đặt này anh tạm hài lòng và chấp nhận như chấp nhận một phí lí. Anh nhớ đến ông Nam Cao và tặc lưỡi tiếc rẻ. Ông trẻ này dường như đã chặn mất của anh một cảm giác rồi. Thật tiếc cho những ai cả đời chưa một lần say rượu. Họ sẽ chẳng bao giờ biết được cái cảm giác của Chí Phèo lúc tỉnh rượu. Anh chưa hẳn là Chí nhưng anh cũng đang trong cảm giác ấy. Anh đã trong một buổi sáng trời trở lạnh. Tiết Đại Hàn vào ngày rằm cuối năm và mưa phùn. Trong phòng kín nhưng anh vẫn mường tượng rõ cái ánh sáng nhàn nhạt trắng và hơi xam xám của ngày đông. Bây giờ đang là buổi chiều. Anh đang ở trong phòng, đóng kín cửa và để điện. Ngay cả loại bóng điện tròn có thứ ánh sáng vàng đục này cũng là sự lựa chọn của anh. Bất chợt anh lắng nghe được những tiếng động khe khẽ của ngày. Chúng rời rạc và lác đác. Thảng thốt. Một cái gì đó mơ hồ đã được gọi tên: Thảng thốt. Anh biết chắc mình đang như vậy. Cả cái tiếng xe máy đâu đó cũng làm anh động lòng. Ngoài cửa, ở phía sân nhà chủ đang có tiếng nói chuyện. Những câu nói dường như cũng trở lên cố ý tham gia vào buổi chiều này. Nó thảng hoặc và đột ngột. Vu vơ. Rồi đột nhiên tắt hẳn. Một câu chuyện không thành chuyện. Se sẽ trong một ngày dường như sẽ không bao giờ là một ngày hoàn thiện.


3.
Em như sông êm ả một dòng
Có yêu giông trời chớp bể
Có hiểu lòng anh như đứa trẻ
Trong sạch và khát khao.
(LQV)

Muốn tìm một vài bức tranh của Đinh Ý Nhi giai đoạn vẽ đen trắng trên giấy báo nhưng trên mạng không thấy mấy. Chắc tại đã lâu rồi và chắc tại tranh đã bán hết. Thực ra tôi không theo dõi và hiểu biết gì lắm về hội hoạ VN cũng như thế giới giai đoạn gần đây. Cái gì va đập vào cuộc sống của mình thì mình tìm hiểu chứ chẳng thể đeo đuổi mọi điều như thể phải thế được. Giống như nhiều người, kiến thức của chúng ta thường chẳng khá hơn các bác hồi 30-45 là bao :D Cổ điển, quá cổ điển. Nhưng theo tôi thì cũng chẳng nên cố-cứ sống đúng và hết cái điều kiện xã hội của mình đi rồi mọi sự sẽ đến bằng con đường của trải nghiệm. (Đoạn vặn vẹo ngôn từ tiếp sau xin để lại).

Tôi nghĩ đến ĐYN vì đó là một trong những hoạ sỹ gần đây nhất mà tôi có để ý. Hình như là qua một trang báo TTVH từ hồi sinh viên năm nhất năm hai. Tôi thấy ấn tượng và nhớ cái ấn tượng đó. So với ngày xưa tranh của ĐYN bây giờ có sự chuyển biến: ngày xưa thấy có gì đó, bây giờ thấy phải có gì đó. Tôi thích ngày xưa hơn. Nhưng bây giờ mà nhắc đến nữa thì lại theo trào lưu mất rồi :P

Thôi vậy. Có điều nghĩ đến câu thơ của LQV không khỏi bật cười - nếu em không yên ả một dòng, em cứ tung toé toe toét sục ngầu phù sa thì anh chàng giông trời chớp bể kia phải làm sao cho hài hoà được đây. Haizz...

P/s: chào mừng danh sách friends đã lên hơn 50 người :) Có điều mấy bạn gần đây ko có hoặc ko public blog nên chẳng biết đâu mà lần :( Anybody here?

3 nhận xét:

Unknown nói...

Đọc hay lắm bác ạ. Mình thích cái không khí lãng đãng nhẹ nhàng trong những bài kiểu này.

Chỉ có điều bác mà cứ nói chuyện hội họa với cổ thi thì chỉ bác với nhà Mỵ Nương hoặc Gỗ Mun bàn với nhau, nhà em chỉ đưa mắt tròn mắt dẹt mà xem thôi. Híc

Tung H nói...

Úi bác em, tranh để xem chứ có phải để tán đâu :D

Em độ rày bận nên cứ cóp pết cho mọi người còn ra vô blog mình khỏi hoang vắng í mà :(

Cũng như bác mà viết về bằng hữu giang hồ thì đâu còn chỗ cho chúng em bàn nữa-im lặng cũng là comment rồi :)

Chu Chu nói...

mình nghe anh Thanh Sơn bảo rằng tranh chị này giá rất cao- so với mặt bằng họa sỹ Việt- và chị ấy vẽ cũng không nhiều lắm.