Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Vào hẻm. Qua sân. Một ngách nhỏ. Đi cụng tường.

1.
Tôi đã ở đó 5 năm. Đã rời đó chừng 5 năm nữa.

Căn phòng khoảng 9m2, nằm trong một cái sân trong của nhà chủ. Đáng kể là một khuông cửa sổ nhìn về phía Đông. Từ ô cửa về phía Đông khoảng 1 mét là đến một bức tường gạch. Cái hàng rào của khu nhà này cách 2m phía trên cùng có vài hàng dây thép gai cũ xỉn. Chắc cũng phải hai chục năm nó đã ở đó và như vậy. Bên kia tường có cái bếp sao chế thuốc Đông y nên thỉnh thoảng mùi thuốc nồng nặc lại um sang mất cả nửa ngày. Nhớ lại viết ra thì thấy cũng có màu sắc, chứ hồi đó chỉ thấy bất tiện - bất kể có lần tôi đã từng gạch ra mấy dòng loạng quạng mô tả cái bức tường cũ, hàng dây thép, cô gái ngồi đun nước trong buổi chiều chạng vạng có tiếng xe ầm ì không dứt từ ngoài phố quyện đặc trong không khí...hòng chứng minh giễu nhại với cô gái và ấm nước về cái gọi là thơ tự do :P

Có những ngày hè nóng nực 37-38 độ, không biết làm gì không biết đi đâu, mùi thuốc sao lưu huỳnh vẫn nồng nặc như mọi khi, tôi ngồi ở bàn viết và rõi nhìn hàng dây thép gai han gỉ đang sẫm đen trên nền trời xanh ngắt vì ngược sáng. Tôi đã không biết làm gì với tự do của mình. Lạ kỳ là chính những khoảnh khắc ngồi một mình trong căn phòng nhỏ hẹp oi nồng đó đã giúp tôi bình thản trở lại.

Tôi nhớ bầu trời xanh ngát rộng thênh thang. Và cũng nhớ hàng dây thép gai han gỉ xỉn màu sẫm đen vì ngược sáng.

2.
Như có lần tôi cũng đã ngồi một mình ở đâu đó...

3.
Đầu tường cũng không có bông hoa nào đâu ạ.

5 nhận xét:

Goldmund nói...

Có thời người ta không biết làm gì với tự do của mình. Còn giờ thì sao bác? Có đặt câu hỏi làm gì để có tự do?:)

Unknown nói...

Ha ha. Mình định hỏi y chang bác GM.
Ngày xưa không biết làm gì với từ do, bây giờ làm gì để tự do?

Tung H nói...

Giờ mình đọc "Escape from freedom" của Erich Fromm thôi các bác. Rồi có điều kiện thì mình Escape from USA :P

Marcus Vu nói...

bài này đọc man mác nhỉ. Tớ thích.

Tung H nói...

Bác xa nhà nên thấy quê là nhớ. Em ở "quê" rồi nên nhớ mấy cái nhà trọ thôi.