Thứ Hai, 3 tháng 8, 2009

No country for old men

Vừa xem phim Wanted xong. Cảm giác giống hồi xem Hoàng Kim Giáp. Mình không thích xem phim, cũng không thích phê bình phim (theo dõi các bạn là đủ rồi lol) nên bỏ qua mấy vụ bố cục ánh sáng thủ pháp tiết tấu...etc...mà đi vào mấy vấn đề nội dung.

Những phim kiểu Wanted luôn được lồng vào mấy ẩn dụ được gợi hứng từ thần thoại Hy Lạp và Kinh Thánh. Khung cửi định mệnh của 3 chị em Atropos, định mệnh giết cha, cứu chuộc (cái tên Cross-thập tự-quá rõ)...Nếu có thời gian và vốn liếng văn hoá phương Tây còn có thể tìm ra vô số các ẩn dụ về xã hội hiện đại nữa.

Nhưng nói cho cùng thì phim (hay truyện) thì cũng chỉ là phim chứ không phải là triết thuyết nên các kết thúc bao giờ cũng đưa vào một cái bẫy mở: một kiểu nhạo "hậu hiện đại", trò chơi chữ mấy tầng. Người ta không dễ rút ra được một nhận định nào nhưng sẽ phải liên tưởng và suy nghĩ về rất nhiều vấn đề cội rễ của cuộc sống.

Rút ra xa hơn nhìn lại thì mô tuýp của W cũng giống như trong Ma trận khi nhân vật chính và câu chuyện luôn bắt đầu từ một đời thường vô vị nhàu nhĩ. Cuối cùng thì khán giả có lẽ bị cuốn hút chính là khởi đi từ cảm giác muốn thoát khỏi cuộc sống thường nhật để thả cho tâm trí phóng túng một phen mà thôi. Mọi liện hệ ẩn dụ nọ kia chỉ là làm trò của nền văn minh.

(Tỏ ra) biết tất cả, cười cợt tất cả để bao biện cho sự bế tắc lưu manh thì chính là phường hương nguyện.

Phim này cũng không tạo được không khí quẫn bách trớ trêu định mệnh như cái tên của nó. Còn phải gọi No country for old men bằng cụ.

Không có nhận xét nào: