Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Dạo khúc 27 - Nguyễn Quang Tấn

Ở chỗ mà chúng ta buông tay rơi vỡ chiếc bình
Long lanh giọt nước tình duyên
...Nơi đó sau này thành sông thành biển
Ai đã chèo thuyền vào cõi vô biên.

Ở chỗ mà hương thơm của làn hơi thở
Làm nở bừng tất cả những bông hoa
Chiều nay là mây viễn xứ
Một mai là gió giang hà.

Ở chỗ mà chiếc chìa khóa vàng
Rơi từ đỉnh tháp xuống mù tăm
Tôi một mình cúi xuống
Từ vực sâu lời gọi âm thầm.

Ở chỗ mà chúng ta buông tay rơi vỡ chiếc bình
Long lanh giọt nước tình duyên
Nơi này thành sông thành biển ...

Nơi này anh đã yêu em.


---------------
Lang thang facebook nhặt từ blog bạn Khương Hà.

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Người Ấn tôn thờ Thần Huỷ Diệt (Sin-va?) chắc cũng tại bi vỡ bình mà được "long lanh giọt nước tình duyên,..." :))

HY nói...

Bài thơ này nói đến tan vỡ mà hay quá là hay, nỗi niềm trải ra bát ngát chứ ko u sầu, ứ đọng.

Tung H nói...

Lâu lắm mới có được cảm giác khi đọc 1 bài thơ hay như thế này. Cảm giác của tuổi trẻ mới có :(