Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

Không có tựa

1.
Tôi thoáng muốn lục trong trí nhớ, tìm một câu thơ - phải, thơ là phương tiện để chạm đến cái Không có hình dạng - để cảm thấy mình vẫn ổn vào lúc này.

Vì chúng ta đã "tuần dưỡng" nhau nên chúng ta buồn. Ta không khóc con người đó thì ta khóc ai? Thầy Khổng đã từng khóc. Vì chúng ta là người nên chúng ta khóc.

2.
Một nhân cách đáng nhớ, một nhân vị sống_với_ta khiến ta có đủ bằng chứng để sống ở đời. Để đi con đường rốt ráo cũng chỉ mình ta sẽ đi.

3.
Nhưng có thực thế không khi nói đến một mình? (Anh hãy để tôi đến một mình và ra đi một mình./Để tôi nói cho anh nghe một bí mật: không có ai đến một mình và cũng không có ai ra đi một mình cả.).

4.
Tôi không viết về nhà thơ HC.

5.
Không có cái không có. Có cái Có.

9 nhận xét:

Đậu nói...

Cái mục số 5, triết lý thật!

Titi nói...

Đồng ý mục số 3: làm quái gì có chiện một mình. Thế nên, tên nào cảm thấy cô đơn là vì tên ấy ...không bit chân lý này :-D

Unknown nói...

6. Không có cái muốn. Có cái không muốn.

Unknown nói...

À mà này, hôm qua mơ lạ lắm, đế viết một cái "không hình dạng" tặng Tùng H nhé.

Unknown nói...

Đã post, mời bạn Tùng H qua chơi nhà.

Chu Chu nói...

"tuần dưỡng nhau", hehe, hồi đó đọc cái khúc này của Hoàng tử bé khóc ti tỉ, chả biết tại làm sao.

Nkd nói...

Quả là tôi không hiểu bác đang nói về cái gì nữa. Ờ, nhưng tôi đồng ý với bác: "vì chúng ta thuần dưỡng lẫn nhau nên chúng ta buồn."

Nặc danh nói...

Mắc bận gì lâu thế hở bạn hiền?

Tung H nói...

Cảm ơn các bác đã hỏi thăm. Vừa hết bận thì lại lang thang nên cũng muốn nhìn lại mọi điều một chút.