Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008

mạc trắc 1

Tôi có 1 đặc điểm cần biết nhất đối với người khác: đó là nhu cầu về sự riêng tư. Một mình để đối diện với chính mình. Mọi phi lí trong cư xử cũng như cách sống hầu như đều có thể giải thích bằng nhu cầu này. Tôi không mê đắm trong sự tách biệt nhưng quả tình nhiều khi những lúc một mình tôi thấy mình mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.

Những năm 20 tuổi, tôi đã dành phần lớn thời gian để suy nghĩ về việc mình sẽ sống 1 mình hay là gắn bó với 1 người nữa. Nếu sẽ yêu thì tôi biết sẽ yêu ai, nhưng vấn đề của tôi lúc đó lại là "có nên yêu không?"-tức là có nên gắn bó với ai đó không. Khi lựa chọn gắn bó với 1 ai đó thì cũng có nghĩa là sẽ thay đổi rất nhiều điều chứ không đơn thuần là 1 phép cộng thêm vào.

Bây giờ tôi đâm ra hoài nghi và lưỡng lự tất cả. Gia đình, con cái cho tôi những ý nghĩa và niềm vui chân thực giản dị. Cũng đem đến cho tôi cảm giác phải vượt qua những trạng huống như là 1 trạm kiểm định chất lượng tri thức nghiệm sinh.

Có những điều nghĩ thật nhiều rồi cảm thấy vô nghĩa để nói ra thành lời. Tôi đang nghĩ về những lối mòn u uẩn và loanh quanh của một vài type người. Cụ thể là của 1 cô gái trẻ. Đang nghĩ về 1 cách quán sát mới-1 kiểu tự sự nội tâm miên man có chủ định. Đang nghĩ về Albert Camus, về những điều Bùi Giáng nói về Ngộ nhận và Bạo chúa. Rốt cuộc, ai là người không ngộ nhận ở đây? Rốt cuộc phi lí tận cùng thì về đâu? Nghĩ về tiểu luận về Syphus cũng của AC. Nghĩ về biến cố nội tâm của BG những ngày đầu đời và nỗi im lặng thăm thẳm của ông.

Không có nhận xét nào: