Thứ Hai, 17 tháng 3, 2008

Đôi lúc


Tôi thường không hăng hái được lâu. Luôn cảm thấy mình không thực sự chú tâm thiết tha với điều gì ghê gớm. Điều thường xuyên thực sự làm tôi thấy vui thích là đọc được 1 cuốn sách suy tư nghiêm cẩn và mới lạ. Bỏ qua những câu chuyện luẩn quẩn về đến và đi, thích và ghét bỏ thì thực sự với tôi đọc sách và suy ngẫm-cùng với sống mà không nhất thiết phải thế nào (khác với sự vô trách nhiệm) là những điều làm tôi thấy hài lòng và bình tâm. Hoàn toàn có thể dốc hết tâm sức cho vài việc, nhưng không cam kết gì sau đó-như vậy thật thoải mái.

Tôi cũng biết rằng nếu không sáng suốt và bình thản thì sẽ bị sa vào câu chuyện loằn ngoằn này: sách vở đem lại cảm giác về sự thống nhất, trong suốt, đồng nhất và êm dịu cho tâm trí. Tiêu chuẩn duy nhất cho những chuyện như thế này là: tự lập, không làm phiền ai và đem lại sự dễ chịu minh mẫn cho càng nhiều người càng tốt.

Đã đến thời điểm phải xác lập cho mình 1 con đường, 1 lẽ sống để theo đuổi. Xã hội biến động và những nhóm quyền lợi, những cá nhân đang dày xéo lẫn nhau ghê gớm. Đôi lúc sính vính vì bị lôi cuốn vào vòng xoáy. Tự nhủ rằng dù sao ít ra mình cũng đã giúp cho tình hình đỡ tệ hơn. Nhưng có thực là như thế? Và who care?

Vả lại, thế sự mang mang, nhân sinh hữu hạn, làm sao mà lại xong xóc như thế? Có gì sai chăng? Có đúng sai chăng?

Nhưng, năm xưa tôi từng hẹn với mình là chỉ có thể vu vơ tìm kiếm cho đến tuổi này mà thôi. Giờ đây là lúc thực sự làm tất cả những gì mình nghĩ là mình có thể làm được.

Không có nhận xét nào: