Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

một buổi trưa trên đời

Trong khoảnh khắc chập chờn của trưa hè, thứ ánh sáng mới lên sau bão lan vào giấc mộng. Lọt qua kiểm duyệt của ý thức, cảm xúc vỡ loang những gì vốn tưởng rất hiển nhiên. Dang dở, bàng hoàng...hay là kiểu gì đó như thể xót xa.

Tất cả đã biến đổi. Triệt để hoang tàn và dang dở. Sau đó chỉ còn là xa lạ. Lối vào vẫn nhỏ, những khu dự án quây rào tôn, cỏ mọc ngang người như ngày xưa. Nhưng cả con ngõ nhỏ giờ đã thành hoang phế. Hầu hết đã bị phá bỏ, dở dang - vết người cư ngụ hãy còn hiển hiện. Một hai người già của những hộ cuối cùng dẫn cháu ngồi chơi vơ vẩn dưới gốc cây trứng cá già. Căn nhà cũ đã bỏ không. Căn nhà mới xây ngoài khu tái định cư cũng khóa cửa bỏ không. Hiểu vô thường là một chuyện, tràn ngập trong cảm thức đó lại là một chiều sâu hoàn toàn khác - không phải ở bình diện này nữa.

Không, tuyệt đối không phải vấn đề cá nhân. Chỉ là nó ở mối tương liên sát sao quá.

Cuộc rượu ngà ngà, Ben lẩm bẩm kể về những thứ tuyệt vời như vợ đây, cô con gái 4 tuổi xinh đẹp đây...hẳn là món quà từ trên kia gửi cho đấy. Nhưng sao tao vẫn luôn có cảm giác cuộc đời nó sao sao ấy. Muốn như nhảy mẹ xuống sông kia mà phó mặc. Có cái gì đó không đúng lắm...

Chuyện của mày ấy mà, tao nghĩ nó là midlife crisis mà thôi. Ngay từ khi còn rất trẻ, tức là gần hai mươi năm trước ấy Ben ạ, bọn tao cũng đã từng rất thường nói chuyện với nhau về những thứ như thế. Nhưng giờ thì vẫn thế, có gì mới mẻ đâu - chúng ta như thể sống ở 2 thế giới. Một rất ổn, và một kia thì như thế ta đã để quên, đánh mất, phản bội cái khỉ gì đó.


Không có nhận xét nào: