Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Viết lại không quên mất

Khi anh bạn nhỏ 4 tuổi hỏi "Sao bố lại to lớn và tài giỏi thế?" thì đó là bằng chứng hiển nhiên nhất về tầm quan trọng của anh ấy với mình :)

Chỉ trong mắt trẻ thơ chúng ta mới cảm nhận được sự liên đới nhân vị không-có-sự-phán-xét. Lớn lên 1 tý, tích cóp được tý bản ngã nào thì tích tụ chừng ấy nỗi sợ bị đánh giá.

Về nhà mà cảm nhận được sự tin tưởng từ gia đình đã là tài sản quá lớn cho 1 đời người. Dẫu cũng chỉ là phù du.

2 nhận xét:

Titi nói...

Có cách để tránh nỗi sợ bị đánh giá, đó là mặt dày :-P

Tung H nói...

Cứ xem hoa quả phun thuốc bảo quản thì biết hậu quả của phương pháp này :p